The perks of being a wallflower-ngày 11 tháng 9, 1991

Ngày 11 tháng 9, 1991

Bạn thân mến,

Mình không có nhiều thời gian vì thầy dạy anh văn cao cấp cho bọn mình đọc sách, và mình thích đọc những hai lần. Tình cờ, cuốn sách đó là “giết con chim nhại”. Nếu cậu chưa đọc thì mình nghĩ là cậu nên đọc vì nó rất thú vị. Thầy chỉ định bọn mình một lần đọc vài chương, nhưng mình không thích đọc sách như vậy. Mình thường đọc nửa quyển một lần.
Dù sao, lý do tớ viết thư này cho cậu vì mình thấy anh mình trên tivi. Minh thường không thích thể thao lắm, nhưng đây là một dịp đặc biệt. Mẹ bắt đầu khóc, và bố vòng tay qua vai mẹ, và chị gái mỉm cười, tất cả chuyện này thật buồn cười vì anh và chị mình thường xuyên gây gổ.
Nhưng anh trai mình ở trên tivi, và sau này, đó có thể trở thành điểm sáng trong hai tuần ở trung học của mình. Tớ nhớ anh ấy khủng khiếp, thật là lạ lùng, vì lúc anh ấy còn ở nhà mình và anh chưa bao giờ thật sự nói nhiều với nhau. Chúng mình thường không nói chuyện, thật đấy.
Mình muốn nói cho cậu vị trí của anh ấy, nhưng như mình đã bảo, mình muốn là người ẩn danh với cậu. Hy vọng là cậu hiểu.

Yêu cậu,
Charlie.

The perks of being a wallflower-ngày 7 tháng 9, 1991

c0ac55ae04bcc29d295d62484e3bd0f5

Ngày 7 tháng 9, 1991

Bạn thân mến,

Mình thật sự không thích trung học. Căn tin được gọi là “trung tâm nuôi dưỡng”, điều này thật là lạ. Lớp tiếng Anh cao cấp của mình có một cô bạn tên là Susan. Hồi cấp 2, Susan rất vui vẻ. Cô ấy thích phim ảnh, và Frank, anh trai cô ấy đã làm cho cô những băng nhạc rất tuyệt và cô ấy chia sẻ nó với bọn mình. Nhưng sau mùa hè, cô ấy tháo niềng răng, và cao hơn một ít và xin đẹp hơn, và ngực bắt đầu phát triển. Giờ đây, cô ấy làm rất nhiều trò ngu ngốc trong hành lang,đặc biệt là khi có bọn con trai lởn vởn xung quanh. Và mình nghĩ điều đó thật đáng buồn vì Susan trông không hạnh phúc. Phải nói thật với bạn rằng, cô ấy không thích thừa nhận đang học lớp tiếng anh nâng cao, và cô ấy cũng không thích chào mình trong hành lang nữa.

Khi Susan ở buổi họp với các tư vấn viên về việc của Michael, cô ấy nói có lần Michael nói rằng cô ấy là cô ấy xinh đẹp nhất trên đời. Sau đó cậu ấy hỏi cô ấy có muốn “đi với cậy ấy” không? đó thật sự là một chuyện lớn ở bất cứ trường nào. Ở trung học Họ gọi chuyện đó là “đi chơi”. Và họ đã hôn và nói về những bộ phim, và cô ấy nhớ cậu ấy kinh khủng vì cậu ấy là bạn tốt nhất của cô.

Điều đó cũng thật buồn cười vì ở trường mình con trai và con gái thường không phải là bạn tốt. Nhưng Michael và Susan đã từng như vậy. Giống như kiểu của mình với dì Helen. MÌnh xin lỗi. “Dì Helen và Tôi”. Đó là điều mình học được trong tuần này, và nhiều dấu câu khác nữa.

Phần lớn thời gian mình đều im lặng, và chỉ có duy nhất đứa trẻ tên Sean thật sư để ý đến mình. Cậu ấy đợi ở lớp thể dục và và nói những thứ thực sự non choẹt như cậu ấy sẽ làm thế nào để cho mình một “cú xoáy”, đó là chỗ mà ai đó sẽ dúi đầu cậu vào toilet và xả nước cho tóc của cậu xoáy vòng tròn. Cậu ta dường như rất không hạnh phúc, và mình đã nói với cậu ấy như vậy. Sau đó, cậu ta nổi điên và bắt đầu đánh mình, và mình chỉ làm mỗi việc mà anh trai đã dạy. Anh mình đánh nhau rất khá.

“Đánh vào chân, cổ họng và mắt”

Và mình đã làm như thế. Và mình thật sự làm cậu ta bị thương. Sau đó mình bắt đầu khóc. Và chị gái phải rời lớp dự bị của chị và chở mình về nhà. Mình gọi đến văn phòng ngài Small nhưng mình không bị cấm túc hay bất kì hình phạt nào vì một đứa trẻ nào đó đã nói tất cả sự thật về chuyện đánh nhau cho ngài Small.

“Sean bắt đầu trước. Tớ chỉ tự vệ”

Và đó là những chuyện đã xảy ra. Mình chỉ không hiểu tại sao Sean muốn đánh mình. Mình không làm bất kỳ chuyện gì với cậu ta. Mình rất bé. Điều đó là sự thật. Nhưng mình đoán là Sean không biết mình biết đánh nhau. Sự thật là mình có thể đánh cậu ta đau hơn thế nữa. Và có lẽ nên làm vậy. Mình nghĩ mình sẽ làm vậy nếu cậu ta tìm đến đứa trẻ đã nói sự thật cho ngài Small, nhưng cậu ta đã không làm vậy. Vậy nên, mọi chuyện trôi vào quên lãng.

Một vài đứa trẻ nhìn mình lạ lùng lúc ở hành lang vì mình không trang trí ngăn tủ của mình. Và là người duy nhất đánh nhau với Sean và không thể ngừng khóc sau khi cậu ta làm vậy. Mình đoán là mình khá là nhạy cảm.

Thật là cô đơn vì chị gái bận làm người già dặn nhất trong nhà. Anh trai thì bận trở thành cậu thủ ở đội Penn State. Sau buổi trại tập huấn, huấn luyện viên nói rằng anh ấy là tiên phong thứ hai và khi nào vào đội tuyển chính thức, anh ấy sẽ là tiên phong chính.

Bố mình thật sự hy vọng anh ấy sẽ chơi chuyên nghiệp và chơi cho đội Steelers. Mẹ thì chỉ vui vì anh ấy vào đại học miễn phí vì chị mình không chơi bóng và gia đình sẽ không có đủ tiền chu cấp cho cả hai. Đó là lý do bà muốn mình tiếp tục học hành chăm chỉ, và sẽ được nhận học bổng.

Đó là những gì mình đã làm cho đến khi gặp bạn bè ở đây. MÌnh đã hy vọng đứa trẻ nói sự thật kia có thể trở thành bạn của mình, nhưng mình nghĩ cậu ấy chỉ là một người tốt khi nói lên sự thật mà thôi.

yêu cậu,

Charlie

The perks of being a wallflower -1

9e6ba29781969e7eb64985f2a92cd85d

1.

25 tháng 8, 1991

Bạn thân mến,

MÌnh viết thư này cho bạn vì cô ấy nói rằng bạn sẽ lắng nghe và thấu hiểu và không cố ngủ với ai đó ở buổi tiệc dù rằng bạn có thể làm chuyện đó. Làm ơn đừng cố gắng tìm xem cô ấy là ai bởi vì sau đó bạn có thể biết mình là ai, và mình thực sự không mong bạn làm việc đó. MÌnh sẽ kể về mọi người bằng những cái tên khác hoặc là những cái tên chung chung vì mình không muốn bạn tìm ra mình. Cùng lý do đó, mình cũng sẽ không ghi địa chỉ ở ngoài thư. Mình nghĩ đó không phải là việc xấu. Thật sự.

Mình chỉ cần một ai đó ngoài kia lắng nghe và thấu hiểu, và không cố gắng ngủ với một người khác dù họ có thể. Mình cần biết chắc rằng thực sự tồn tại một người như thế.

Mình nghĩ chính bạn chứ không phải ai khác có thể hiểu được chuyện đó, vì mình nghĩ bạn chứ không phải một ai khác đang sống và vui vẻ với ý nghĩ đó. Sau cùng, mình hy vọng bạn sẽ làm vậy vì mọi người trông cậy bạn là một người mạnh mẽ và thân thiện, đơn giản vậy thôi. Ít nhất thì đó là điều mình được nghe.

Vậy, đây là cuộc đời mình. Và mình muốn bạn biết rằng mình vừa hạnh phúc vừa buồn bã và mình vẫn đang cố gắng tìm xem tại sao có thể như vậy.

Mình cố nghĩ rằng gia đình chính là lý do làm mình ra như vậy, đặc biệt là sau khi bạn Michael không đi học nữa vào mùa xuân rồi, và chúng mình nghe giọng thầy Vaughn tên loa.

“Các chàng trai và các cô gái, thầy rất tiếc phải thông báo rằng một trong những học sinh của chúng ta đã ra đi. Chúng ta sẽ làm lễ tưởng niệm cho Michael Dobson trong suốt  ngày thứ sáu”

 

Mình không biết bằng cách nào thông tin lan đi trong trường và tại sao nó thường đúng. Có thể nó truyền đi ở căn tin. Thật khó để nhớ. Nhưng Dave với cặp kính kỳ cục của cậu ta nói với chúng tớ rằng Michael tự sát. Mẹ cậu ấy chơi bài với một trong những người hàng xóm của Michael và họ nghe thấy tiếng súng.

Mình không nhớ nhiều về những chuyện xảy ra sau đó ngoài việc anh mình đến phòng thầy Vaughn và nói mình hãy thôi khóc đi. Sau đó, anh ấy vòng tay qua vai mình và bảo mình hãy ra khỏi chỗ này trước khi bố về nhà. Sau đó bọn mình đi ăn khoai tây chiên ở McDonald’s và anh ấy dạy mình cách chơi bi lắc. Thậm chí anh ấy còn đùa rằng vì mình mà anh ấy phải nghỉ buổi chiều và hỏi mình có muốn giúp anh ấy sửa chiếc Camaro không. Mình đoán là trông mình dao động lắm vì trước đây anh ấy chưa bao giờ để mình sửa chiếc Camaro.

Tại buổi hướng dẫn của nhân viên tư vấn, họ chọn trong bọn mình một số người yêu mến Michael và hỏi một vài câu hỏi. Mình nghĩ rằng họ sợ một trong số bọn mình sẽ cố tự sát hoặc đập phá một vài thứ bởi vì bọn họ trông rất căng thẳng và một trong số đó còn liên tục vuốt râu.

Bridget điên nói rằng thỉnh thoảng cô ấy nghĩ đến việc tự sát khi xem chương trình quảng cáo trên TV. Cô ấy rất chân thành và điều đó đã làm cho nhân viên tư vấn lúng túng. Carl, người luôn đối xử tốt với mọi người rói rằng cậu ấy rất buồn, nhưng sẽ không bao giờ tự sát vì đó là tội lỗi.

Một nhân viên tư vấn băng qua cả nhóm và dừng lại trước mặt mình.

Em nghĩ sao về việc này, Charlie?”

 

Chuyện này thật lạ lùng, sự thật là mình chưa bao giờ gặp người đàn ông này, ông ta rất “Đặc biệt” và ông ta biết tên mình dù mình không mang bảng tên như mọi người.

“Vâng, em nghĩ là Michael là một người rất dễ mến và em không hiểu tại sao cậu ấy lại làm vậy. Điều đó làm em cảm thấy rất buồn, em không biết chuyện gì đang thực sự làm phiền em”

 

Mình vừa mới đọc lại và giọng điệu không giống mình lắm. Đặc biệt là trong phòng họp ngày hôm đó vì lúc đó mình đã khóc. Mình khóc không ngừng.

Tư vấn viên nói rằng ông ấy nghi ngờ rằng Michael có “vấn đề ở nhà” và giống như cậu ấy không có ai để chuyện trò. Vậy nên đó có thể là lý do cậu ấy cảm thấy cô đơn và tự sát.

Sau đó, mình hét lên với tư vấn viên rằng Michael có thể nói chuyện với mình. Và mình bắt đầu khóc lớn hơn. Ông ấy cố gắng làm cho mình bình tĩnh bằng giọng điệu của một người trưởng thành như thể là thầy giáo hay là hướng đạo sinh. Chuyện đó không hề có tác dụng và cuối cùng anh mình lái chiếc Camiro đến giữa buổi học và đón mình về.

Trong suốt học kỳ, các giáo viên đối xử khác đi và luôn cho mình điểm cao hơn dù mình không thông hơn tí nào. Phải nói thật là mình nghĩ mình đã làm tất cả mọi người lo lắng.

Đám tang của Michael rất la lùng vì bố cậu ấy không khóc. Và ba tháng sau ông ấy bỏ rơi mẹ cậu ấy. Đó là theo như Dave nói trong bữa trưa. Thỉnh thoảng mình có nghĩ về điều đó. Mình tự hỏi chuyện gì đã diễn ra trong nhà Michael vào những bữa ăn tối và lúc xem tivi. Michael không để lại mẩu tin nhắn nào hay gia đình cậu ấy không để mọi người đọc chúng. Có thể đó là “vấn đề ở nhà”. Mình ước rằng mình biết được. Điều đó có thể làm mình nhớ về cậu ấy một cách rõ ràng hơn. Có thể buồn thực sự.

Điều duy nhất mình biết là nó làm mình tự hỏi nếu mình cũng có “vấn đề ở nhà”, thì vấn đề của những người khác trong nhà mình sẽ tồi tệ hơn. Giống như khi bạn trai của chị mình bắt đầu hẹn hò với một cô gái khác, chị mình đã khóc suốt cả tuần.

Bố mình bảo “Nhiều người còn có những điều tệ hơn”

 

Và mẹ mình im lặng. Chuyện là vậy đó. Một tháng sau, chị mình gặp một anh khác và bài ca hạnh phúc lại bắt đầu. Và bố mình vẫn tiếp tục làm việc. Và mẹ mình tiếp tục quét dọn. Và anh mình vẫn tiếp tục sửa chiếc Camaro. Vậy đấy, cho đến khi anh ấy vào đại học vào đầu mùa hè. Anh ấy đang chơi cho đội Penn State nhưng anh ấy phải đợi đến mùa hè mới đủ chuẩn chơi bóng đá.

Mình không nghĩ là có đứa trẻ nào được yêu thích đặc biệt trong nhà mình. Nhà mình có 3 đứa và mình là đứa trẻ nhất. Anh mình lớn nhất. Anh ấy là một cầu thủ rất giỏi và rất thích chiếc xe của anh ấy. Chị mình rất đẹp và rất lắm chiêu với bọn con trai, chị ấy là con thứ. Mình cũng được điểm A như chị mình, và đó là lý do họ để mình yên.

Mẹ mình thường khóc trong suốt chương trình TV. Bố mình làm việc rất nhiều và là một người đàn ông chân thật. Dì Helen thường nói rằng bố mình phải tự hào về cơn khủng hoảng tuổi trung niên. Đến bây giờ mình mới hiểu ý dì, bố mình đã 40 và không có gì thay đổi.

Dì Helen là người mình thích nhất trên đời. Dì ấy là chị của mẹ.hồi còn học sinh dì ấy cũng loại A và dì thường cho mình mượn sách để đọc. Bố mình thường bảo sách hơi quá tuổi so với mình, nhưng mình thích chúng vậy nên bố chỉ nhún vai và để mình đọc.

Dì Helen sống với gia đình mình vài năm bởi vì đã có vài chuyện rất tệ xảy ra với dì. Không ai nói với mình chuyện gì đã xảy ra dù mình luôn muốn biết. Khi mình khoảng 7 tuổi, mình thôi hỏi vì cách mình hỏi giống như cách bọn trẻ con luôn hỏi,và dì Helen sẽ bắt đầu khóc lớn.

Một lần bố mình tát mình và nói “con đang làm tổn thương dì”. Mình không muốn làm điều đó, vậy nên mình dừng lại. Dì Helen bảo bố không được đánh mình trước mặt dì một lần nào nữa và bố bảo đây là nhà ông và ông sẽ làm điều ông muốn làm và mẹ mình im lặng giống như anh chị mình.

Mình không nhớ nhiều nữa vì mình khóc rất lớn và sau một lúc bố mẹ mình bế mình về phòng. Không lâu sau đó, sau vài ly rượu trắng mẹ mình đã nói chuyện gì đã xảy ra với chị gái của bà. Một vài người đã làm việc còn tồi tệ hơn việc mình làm. Họ thực sự đã làm vậy.

Mình thật sự phải đi ngủ bây giờ. Đã trễ lắm rồi.mình không hiểu tại sao lại viết ra nhiều như vậy cho bạn. Lý do mình viết lá thư này chỉ vì ngày mai mình bắt đầu vào trung học và mình rất sợ điều đó.

The perks of being a wallflower- lời cảm ơn

LỜI CẢM ƠN

Tôi chỉ muốn nói rằng sẽ không có cuốn sách này nếu thiếu những người được liệt kê dưới đây, và tôi cảm ơn họ từ tận đáy lòng.

Greer Kessel Hendricks

Heather Neely

Lea, Fred, và Stacy Chbosky

Robbie Thompson

Margaret Mehring

Stewart Stern

Kate Degenhart

Mark McClain Wilson

David Wilcox

Kate Ward

Tim Perell

Jack Horner

Eduardo Braniff

Và cuối cùng…..

Dr. Earl Reum vì đã viết những dòng thơ đẹp.

Và Patrick Comeaux vì đã nhớ nhầm khi cậu ấy 14 tuổi.

Tên ác ma |61 (Hoàn)

61 .

awesome-blouses-camera-cat-Favim.com-603382

Lâm Viễn nhìn Tôn Lâm không biết hắn nói đùa hay nói thật, trán lấm tấm mồ hôi, Lâm Viễn cảm thấy tay chân rã rời…..mỗi câu nói của Tôn Lâm đều làm hắn cảm thấy con người này thật đáng sợ.

Lâm Viễn có chút không tin, hắn vẫn nhớ một Tôn Lâm đã từng chơi bóng rổ với hắn, nhưng bây giờ…..chuyện gì đã khiến cho Tôn Lâm hoàn toàn thay đổi? Hận thù? Hay đây mới là bản tính của hắn? Tiếp tục đọc

Tên ác ma |60

60.

tumblr_mfw4k2kXFs1rcw10fo1_400

Lâm Viễn nhìn thấy người lái xe cũng có chút há mồm hốc miệng hỏi “Sao lại là anh…..”

Người nọ cười lạnh nói “Đám người Hạ Vũ Thiên hẳn là đang đuổi theo Tôn Lâm”

Lâm Viễn thở dài hỏi “Anh lấy oán trả ơn?”

Người nọ ngẩn người nói “Tôi sẽ không giết cậu, tôi chỉ muốn đánh lạc hướng mọi người, quyết đấu tay đôi với Hạ Vũ Thiên” Tiếp tục đọc

Tên ác ma | 59

59.

vintage-mailbox-mail-letters-words-Favim.com-473905

Sau khi nghĩ thông suốt, Lâm Viễn bắt đầu trở nên bình thản hơn, cũng không còn xấu hổ trước Hạ Vũ Thiên nữa, cứ an ổn chung sống, vì vậy, cuộc sống trở lại quy củ, đồng thời cũng rất đơn giản, không hề có tình cảm nào mãnh liệt.

Hạ Vũ Thiên ngày ngày đến đón Chip bông, nhân tiện đi cùng Lâm Viễn đến phòng khám, giữa trưa lại đến ăn cơm cùng nhau, chiều đón về….quanh đi quảnh lại, một tháng trôi qua. Tiếp tục đọc